Ngày 15 Tháng 12, Năm 1935, Đức Chúa Giê-su dạy Consolata viết những điều này về ơn phúc cho các linh hồn :
“Consolata, điều rất thường xảy ra là các linh hồn tốt lành, đạo đức và cả những linh hồn đã tận hiến cho tôi cũng thường làm khổ trái tim tôi tới cùng vì những câu nói hờ hững như : ‘Ai biết tôi có được rỗi linh hồn hay không ?’.
“Hãy mở sách Phúc Âm ra và đọc những lời hứa này. Tôi hứa cho chiên tôi : ‘Tôi sẽ cho họ được sống đời đời. Họ sẽ không bị hư mất đời đời. Không ai có thể giựt họ khỏi tay tôi.’.
“Consolata chị có hiểu không ? Không ai có thể cướp các linh hồn khỏi tay tôi. Đọc thêm nữa : ‘Những ai cha tôi đã ban cho tôi thì quý hơn tất cả, và không ai có thể giựt họ khỏi tay cha tôi.’.
“Consolata chị có hiểu không ? Không ai có thể cướp các linh hồn khỏi tay tôi.
“Trong cõi đời đời, họ không hư mất, vì tôi ban cho họ sự sống đời đời.
“Tôi nói những lời này cho ai ? Cho tất cả các con chiên, cho tất cả các linh hồn.
“Vậy tại sao còn có lời nhục mạ : ‘Ai biết tôi có được rỗi linh hồn hay không ?’. Tôi đã ban lời bảo đảm trong Phúc Âm rằng : ‘Không ai có thể cướp các linh hồn khỏi tay tôi.’, và rằng : ‘Tôi ban cho chúng sự sống đời đời.’. Vì vậy các linh hồn không thể hư mất. Hãy tin tôi đi, Consolata. Các linh hồn phải sa hoả ngục chỉ là những linh hồn thực sự muốn vào đó mà thôi (into hell go only those who really wish to go there). Vì không ai có thể cướp các linh hồn khỏi tay tôi.
“Vì có tự do, linh hồn có thể chạy thoát khỏi tôi, có thể phản bội tôi, có thể từ chối tôi, bằng ý muốn riêng của mình, để chạy đến với Sa-tan. Ôi, thay vì đả thương trái tim tôi bằng những bất tín, chị có thể nói thêm ít tư tưởng về thiên đàng đang chờ chị. Tôi đã không dựng nên chị để vào hoả ngục, nhưng dựng nên chị để hưởng thiên đàng, không là bạn với quỷ dữ, nhưng là an hưởng với tôi đời đời trong tình yêu.
“Consolata, chị thấy đó : Các linh hồn phải sa hoả ngục chỉ là những linh hồn thực sự muốn vào đó mà thôi. Điên khùng chừng nào sự sợ hãi bị luận phạt. Sau khi đổ hết máu mình ra để cứu chuộc các linh hồn, sau khi bao bọc các linh hồn bằng hết ơn này tới ơn khác trong suốt cuộc sống của họ, thử hỏi tôi có cho phép Sa-tan, kẻ thù xấu xa nhất của tôi, cướp giật các linh hồn khỏi tay tôi vào phút cuối cùng cuộc đời họ không ? Ngay vào lúc tôi sắp lượm kết quả của công ơn cứu chuộc, và do đó, vào lúc linh hồn này sắp được hưởng tình yêu tôi muôn đời ? Tôi có thể làm như thế sao ? Khi trong Phúc Âm, tôi đã hứa ban cho linh hồn sự sống đời đời và : ‘Không ai có thể giựt họ khỏi tay tôi.’.
“Consolata, làm sao có thể tin rằng sự quái gở ấy sẽ xảy ra được ? Chị biết đó, hình phạt cuối cùng chỉ có thể tìm thấy nơi những linh hồn cố ý muốn đi vào hoả ngục, và đó là tại gan lì cố chấp từ chối Lòng Thiên Chúa, vì không bao giờ tôi từ chối ban ơn tha thứ cho bất cứ linh hồn nào (anyone).
“Tôi ban ơn thông cảm vô cùng cho mọi người, vì máu tôi đổ ra cho mọi người, cho mọi người. Không, không phải vì vô số tội mà linh hồn bị kết án, vì tôi ban ơn tha thứ cho mọi kẻ có lòng ăn năn, nhưng bởi vì sự gan lì, cố chấp không muốn được tha thứ, linh hồn đó muốn bị hư mất.
“Trên thập giá, Dismas, chỉ với một cử chỉ đức tin vào tôi mà nhiều, nhiều tội lỗi của ông ta, trong chốc lát đã được xoá bỏ, và quả thực, ngay hôm được tha thứ đó, ông ta được vào Nước Thiên Đàng và nên một vị thánh. Đó là sự chiến thắng của lòng thương xót và lòng tin cậy vào tôi.
“Consolata, không đâu, cha tôi đã ban cho tôi các linh hồn thì cao trọng hơn, quyền thế hơn tất cả các quỷ dữ. Không ai có thể cướp giựt chúng khỏi tay cha tôi. Ô, Consolata, hãy trông cậy nơi tôi, hãy tin tưởng nơi tôi. Chị phải tin tưởng mù quáng rằng : Tôi sẽ hoàn tất những lời hứa trọng đại tôi đã hứa với chị. Tôi nhân lành, nhân lành và thương xót vô biên, vô lượng : ‘Tôi không muốn kẻ gian ác phải chết, nhưng muốn họ ăn năn hối cải và được sống.’.”
Consolata đã từng gặp những cơn thử thách khi nghĩ đến phần rỗi mình. Ngày 3 Tháng 11, Năm 1935, khi suy về dụ ngôn ông chủ trồng cây nho, nếu không sinh trái sẽ bị chặt đi, Consolata đã chép lấy và suy niệm trong ngày Hồi tâm. Consolata thấy tâm hồn mình hiện lên rõ nét. Consolata sợ cho số phận mình phải rơi xuống hố. Consolata khóc và không dám ngửa mặt lên trời. Mọi hy vọng như tan biến mất. Bị dằn vặt khổ sở hàng giờ. Vực thẳm mở ra trước mặt. Sau cùng, Consolata gào lên : ‘Giê-su, tôi tin cậy ngài !’. Và vực thẳm biến mất. Bình an trở lại trong tâm hồn.
Một lần Consolata chịu đau khổ ghê gớm để cầu cho linh hồn người anh linh mục thiêng liêng, xin Thiên Chúa cứu rỗi, Đức Chúa Giê-su phán :
“Hãy tôn vinh Thiên Chúa với lòng trông cậy của chị, hãy thề hứa với tôi rằng : Nếu chị luôn luôn tin cậy, thì dù linh hồn chị có gặp bất cứ tình cảnh nào, thiên đàng sẽ được mở ra cho chị.”
Consolata đôi lần cũng được Đức Chúa Giê-su hứa cho mình về thẳng thiên đàng ngay sau khi qua đời mà không phải qua luyện ngục. Ngày 19 Tháng 9, Năm 1935, Đức Chúa Giê-su nói :
“Không, Consolata, chúng ta (We) không vào luyện ngục, chúng ta sẽ đi từ phòng của chị lên thẳng thiên đàng. Consolata, hãy nghe lời này : Nếu tên trộm lành, với những tội riêng của ông ta, và cộng thêm những lỗi lầm của chị, chị có nghĩ rằng tôi sẽ thay đổi lời tôi đã nói với ông ta trên thánh giá không ?”
“Ồ không, lạy Chúa, ngài cũng sẽ nói một lời như vậy thôi : ‘Hôm nay ông sẽ ở cùng tôi trên thiên đàng.’.
“Đúng, một chiều nào đó, tôi cũng sẽ nói với chị lời đó.”